Đẹp tàn nhẫn
Tháng hai mùa đông về
thật lặng lẽ
với chiếc áo tuyết trắng thật trắng
cùng nàng sương lạnh long lanh
để tất cả đều trở thành băng giá,
Tháng hai trời xuống đỏ rực
những cánh đồng trần truồng
chung quanh cái bánh tròn đỏ rất đẹp
có khi đẹp hơn với mầu bạc trắng
một nền trời cao lồng lộng
tỏa mọi mầu xanh hy vọng,
Tháng hai đêm sao rực sáng
nhưng ngàn sao và dải Ngân Hà
không thể sáng bằng ánh sao Mai
đưa cái nhớ trải về phương Nam,
Người đi núi cao trượt tuyết vui vẻ
người khen, mùa đông sao đẹp quá
người đứng nhìn tuyết rơi sau khung cửa sổ
lửa củi thơm hơi ấm khắp nhà
nhưng người cũng vật vờ gầm cầu xó chợ
cái lạnh thấu xương từ dưới thấm lên
cái lạnh xanh tím từ trên rơi xuống
mưa, sương, tuyết, gió co ro ở một góc đường
cái thân tím ngắt trái tim ngừng đập,
chết thì thôi, phải không, chết là hết ?
Cô gái trẻ cuộn tròn tìm giấc ngủ
sớm mai còn một ngày dài lao động
rồi chiều về lủi thủi một mình
trong căn phòng lạnh ngắt,
Người trai trẻ nằm nhìn trần nhà
ngắm thời gian trôi.. trôi… trôi
không vợ không con không xe không chó
tay trắng không tiền nào có ai thương
năm tháng rồi chờ đợi một việc làm
Ngày Mai sẽ ra sao, ra sao, ra sao… ?
Khủng hoảng ở đâu ? cái gì ? ai có thấy ?
Khi vẫn còn những người
bảo rằng nơi đây là thiên đàng trần gian
và mùa đông sẽ ra tay lọc lựa
ai mạnh ai yếu ai được ai thua
Có phải đó là thiên nhiên ?
Có phải đó là việc tất nhiên ?
©Mathilde Tuyet Tran, France 2012